Tạm biệt những buổi chiều mưa bay trắng xoá cánh đồng quê.Tạm biệt dòng sông Côn vàng sộm những ngày nước lớn.Tạm biệt bóng dừa nghiêng, chiếc sân vuông rợp mát. Tạm biệt lối nhỏ, bước chân bà khập khiễng dấu thời gian.Tạm biệt những yêu thương và chia sẻ nơi quê nhà yêu mến. Đứa con trai theo mẹ đi học xa nhà.
Chiếc xe đò trôi chồng chềnh trên con đường đất đỏ, nơi nắng bụi, mưa bùn. Con đường lô nhô những hòn đá con con như nắm tay học trò. Con đường lõm những ổ gà chỗ nhỏ, chỗ to. Bóng đa đầu làng xa dần rồi mất hút . Làng Trúc Hà thu mình lại rồi ẩn nấp đâu đó giữa mây trời, rừng núi. Con đường lao nhanh chia cánh đồng làm hai nửa. Nửa trải lòng hôn chân núi xa xa, nửa dang tay ôm luỹ tre và những mái nhà ven dòng sông nhỏ. Lòng đưa con trai cũng như cánh đồng, chia làm hai nửa. Nửa lang thang về miền kí ức, nửa phiêu bồng đến chốn tương lai.
Chiếc xe vẫn chạy miệt mài nhưng cánh đồng không theo nữa, lùi dần rồi bé nhỏ. Bãi bắp đằng xa lao nhanh về phía đầu xe, lớn dần rồi choáng ngợp. Lúc này trong lòng đứa con trai vừa mới tốt nghiệp cấp hai, lần đầu tiên xa nhà đi ở trọ ngổn ngang những nghĩ suy và lo lắng. Thỉnh thoảng cậu quay sang hỏi mẹ: " Đường còn xa hông rứa mẹ ?" Cậu hỏi chỉ để tự trấn an lòng mình.
Hành khách trên xe quen cũng có, lạ thì nhiều hơn. Họ nói với nhau về bầy heo mới xuất chuồng hôm trước, con gái nhà chú Năm tuần sau dạm hỏi, thằng Tèo thả trâu ăn bắp nhà bà Hai... Giống như chú chim non xa đàn, cậu ngó quanh tìm bạn. Xe đông khách nhưng không có ai bằng tuổi cậu. Rồi cậu nhìn mẹ .Mắt mẹ thật hiền, hiền hơn những nghĩ suy của đứa em gái út về cô Tấm trong câu chuyện cổ ngày xưa. Tóc mẹ dường như có thêm vài sợi bạc. Cậu biết đêm qua mẹ đã thức nhiều hơn, thức để lo cho ngày mai của đứa con trai bé bỏng. Chắc ngày mai xa con mẹ sẽ buồn vì thương nhớ. Nước mắt mẹ sẽ rơi trong những đêm không ngủ. Nghĩ đến điều này cậu như muốn khóc. Cậu tựa đầu vào vai mẹ. Vai mẹ gầy hơn!
Bíp !Bíp ! Bíp!
Tiếng còi vang lên đánh thức miền suy tư của đưa con trai. Cảnh vật xung quanh đập vào mắt cậu. Con đường cong cong ôm sườn núi lốm đốm màu hoa mua. Dưới chân núi là một dòng sông xanh màu xanh của núi. Lòng sông sâu, mặt sông rộng. Người ta bảo đó là sông Vu Gia .
- Sông mình có chảy tới sông ni hông rứa mẹ ? Chỉ tay về phía dòng sông cậu con trai tò mò.
- Ừ! Chảy ngang nhà ngoại con rồi xuống đây.
Đôi mắt con trai bỗng ánh lên niềm vui mới lạ. Người mẹ phát hiện ra điều này sau câu trả lời của mình. Khi mọi thứ thân quen ở lại chốn quê nhà thì vẫn còn dòng sông lặng lẽ đi theo người bạn nhỏ. Dòng sông chở đầy những bước chân bì bõm của những ngảy xa xưa ấy. Nay, xuất hiện chân thành quá đỗi. Đó chính là người bạn đồng hành mà cậu đã cố công tìm kiếm trong suốt chặng đường qua.Tuổi thơ ùa về tròn trỉnh túi thời gian.
Cái gì thế kia? Cậu ngơ ngác như chợt nhận ra mình vừa đánh rơi cái gì đó không rõ lắm. Nhà nối nhà san sát, cao cao. Dòng sông đi đâu hay bỏ rơi người bạn nhỏ. Chiếc xe thôi không chồng chềnh nữa. Nó trôi êm như cái bè chuối mà lũ trẻ con quê cậu thường chống chèo trong những ngày ruộng vườn ngập lụt. Con đường nhựa phẳng lì, đen rất tro. Đứa con trai lại về bên vai mẹ, trở lại điệp khúc bị lảng quên:
- Gần tới chưa rứa mẹ?
-Chặp xíu nữa thôi con!
|