2:19 AM Tự tình quê |
"Không có đâu hơn Đại Lộc quê mình, không có đâu bằng tình đất quê hương". Không biết từ bao giờ, câu hát ấy đi vào lòng tôi và khắc sâu dần cùng mỗi bước tôi đi. Người xa quê bao giờ cũng thế, nặng câu thề về ngay mai, ngày mai trở lại. Trở lại nơi dòng sông và cánh đồng gió lông. Nơi ấy, ngày ngày, người mẹ thương con sớm hôm tần tảo, người ba thương nhà vất vả nắng mưa. Ảnh minh họa Tôi xa quê như thế đã lâu rồi. Chen chân vào giữa đám đông thành thị, kiếm chén cơm manh áo. Mùi tiền, mùi xăng xe khói máy… Thiếu mất mùi khói rạ hiền khô.Và như thế tháng năm kéo dần qua tuổi trẻ. Bất chợt, tôi thấy mình già đi. Huống chi bây chừ, ở quê, chắc là tóc mẹ chẳng còn xanh như khi tóc con còn bé. (Đà Nẵng, 2006) |
|
BLOG MỚI |
Mã nguồn ơi, phải chăng em cũng thế?Bài thơ ngẫu hứng khi đang ngồi code một trang web cho họ. Nói code cho nó màu mè thôi chứ chủ yếu tìm tòi và chỉnh sửa theo ý của khách hàng. | Viết cho em tháng sáuTháng sáu nay đã lớn/ Em thành cô gái hiền/ Bền thềm ô cửa nhỏ/ Em buông đàn rơi nghiêng.... Bài thơ viết vào ngày 3/6/2020 |
Tự truyện: Viết cho học trò tôiHọc trò tôi không nhiều, vì tôi chỉ là một gia sư. Gia sư thôi bạn ạ! Có lẽ đó là cái nghiệp của những ai bước chân vào ngành sư phạm. Học sư phạm bây giờ, để kiếm được cho mình một công việc thì thật không đơn giản. | Tự tình quê"Không có đâu hơn Đại Lộc quê mình, không có đâu bằng tình đất quê hương". Không biết từ bao giờ, câu hát ấy đi vào lòng tôi và khắc sâu dần cùng mỗi bước tôi đi. Người xa quê bao giờ cũng thế, nặng câu thề về ngay mai, ngày mai trở lại. |
Hơn nửa chuyến đi xaTạm biệt những buổi chiều mưa bay trắng xoá cánh đồng quê.Tạm biệt dòng sông Côn vàng sộm những ngày nước lớn.Tạm biệt bóng dừa nghiêng, chiếc sân vuông rợp mát. | NhặtĐây là bài thơ Vũ Đại Hưng viết từ hồi học lớp 11. Thơ viết tay trong một cuốn sổ nhỏ bây giờ thất lạc. Có những bài tâm dắc nhưng không thuộc, bài nào thuộc hoặc còn lưu trữ thì đăng lại để chia sẻ cùng mọi người. |