6:17 AM
Tự truyện: Viết cho học trò tôi

Học trò tôi không nhiều, vì tôi chỉ là một gia sư. Gia sư thôi bạn ạ! Có lẽ đó là cái nghiệp của những ai bước chân vào ngành sư phạm. Học sư phạm bây giờ, để kiếm được cho mình một công việc thì thật không đơn giản. Để làm được anh viên chức trong ngành giáo dục, nhiều người phải đi đường vòng. Đường vòng bao giờ cũng tốn kém nên chẳng phải là con đường của tất cả sinh viên nghèo. 
Tôi vốn nghèo nên theo sư phạm để hành nghề gia sư. Xin lỗi ai đó chưa muốn gọi công việc gia sư là một cái nghề. Nếu bạn thử làm gia sư bạn không thể hình thành trong thế giới quan của mình một khái niệm về nghề gia sư. Bạn chỉ thật sự xem đây là một nghề khi bạn thật sự đam mê nó. Có vẻ như phần dẫn nhập mà bạn vừa đọc không phù hợp với tiêu đề bài viết, chắc là bạn nghĩ vậy. Tôi cũng nghĩ thế nên bây giờ trở lại chủ đề bài viết bạn nhé. 
Trong những người học trò mà tôi đã gặp (họ) trên giao tuyến của cuộc đời, K thật đặc biệt. K là một cô gái đã đi làm và đã có người yêu. K hơn tôi hai tuổi. Theo phép xã giao, tôi gọi K là chị. Qua một người quen giới thiệu, chúng tôi hẹn gặp nhau trên danh nghĩa thầy trò. Trước khi gặp K, chưa có học trò nào lớn tuổi hoặc ngang hàng với tôi nên tôi đã chuẩn bị khá chu đáo cho cuộc hẹn đầu tiên với K. 

Ảnh minh họa

Do hoạt động chủ yếu trên địa bàn Hoà Khánh, ít khi xuống phố, nên loanh quanh mãi tôi mới tìm ra quán café theo đề nghị của K. Trễ hẹn 10 phút, tôi bước vào quán, quán vắng, tôi đoán ra cô gái ngồi kia là K. Chúng tôi chào nhau. Đĩa hạt dưa đã vơi, nghĩa là K đã chờ tôi khá lâu. Qua vài câu chuyện, toi biết K xã giao rất rộng và đang được nhiều chàng trai đặt sự quan tâm đặc biệt. K tốt nghiệp trung cấp y tế, chuyên ngành nữ hộ sinh, công tác tại một bệnh viện cấp quận với công việc chẳng liên quan nhiều đến chuyên ngành đó cả. K muốn học lên đại học với hy vọng được thay đổi cuộc sống hiện tại. Chúng tôi nói chuyện với nhau khá nhiều. K đề nghị tôi đến phòng trọ K cho biết chỗ. Tôi là người chậm tiêu các con phố, số nhà. Thế mà phải ghi nhớ những khúc quanh, ngã rẽ để đến được chỗ ở của cô học trò mới này, lại đi vào ban đêm nữa chứ. K bảo với tôi rằng "Rồi Vũ sẽ không quên được chỗ này đâu". Lại còn thế nữa, nghi ngờ lắm. K ở cùng hai người bạn gái khác. Phòng trọ khá rộng, nhiều đồ con gái quá, phải quen thôi, tôi tự bảo mình như thế. Để cho chắc ăn, một buổi chiều buồn cười, tôi đi tìm lại phòng K. Lòng vòng mãi cuối cùng tôi cũng tìm ra. K không có ở nhà. Tôi gởi lại tài liệu do tôi soạn để K chuẩn bị trước cho buổi học đầu tiên. Buổi học đó đã đến để tôi phải một lần nữa lòng vòng tìm nhà. Tôi gõ cửa hoá ra cô học trò này đang ngủ, chiều chủ nhật bình an. K bảo tôi ngồi chờ để đi đánh răng, rửa mặt. Không cần phải nhắc, tôi cũng biết điều đó là hiển nhiên. K gọt quả dứa nhỏ mời tôi. Ăn xong, lại còn lấy khăn đưa tôi lau tay. Hình như đó là việc bình thường nhưng tôi không cảm giác được như thế. Có lẽ nào như thế, học trò tôi chăm sóc tôi như vậy nghĩa là sao. Chẳng sao cả vì phụ huynh K ở xa. K vừa làm học trò lại vừa làm phụ huynh. Nghĩa là tôi vừa dạy K vừa báo cáo tình hình học tập cho K. Ăn xong, K mang đề tài chữ viết của tôi ra bàn. Lạc đề rồi, chữ tôi bao giờ chẳng đẹp mà phải bàn. Nhưng đó chỉ là khúc dạo đầu cho các chuyện khác ở phía sau. Phải công nhận K nói chuyện có duyên. Vậy là chẳng học hành gì. Thế cũng không sao. K rủ tôi đi mua đĩa nhạc, chẳng liên quan gì đến chuyện học hành cả. Trong chiếc áo thun màu đỏ, K trẻ hơn nhiều so với tuổi. Phải ghé qua mấy shop CD, chúng tôi mới chọn được đĩa nhạc mà K ưng ý. Hôm ấy, chiều thứ bảy. Chia tay buổi học đầu tiên, tôi chưa thể hình dung được những buổi học sau sẽ ra làm sao. Tôi phải xáo trộn lại lịch dạy để phù hợp với điều kiện hiện tại của cô học trò mới. Không phải tôi là người có mới nới cũ đâu, hoàn cảnh phải thế mà. Cuộc sống đôi khi khiến ta phải thể theo nguyện vọng chính đáng của cái gọi là hoàn cảnh. Hoàn cảnh hiểu theo mặt nào đó, là cái biết tồn tại mọt cách đúng lúc. Hoàn cảnh của K đi làm cả ngày làm xuất hiện hoàn cảnh của tôi, có một học trò chỉ học được vào buổi tối. Như thế hoàn cảnh cũng rất vận động. Bạn cũng nên suy nghĩ về những điều tôi vừa viết nha. Đi dạy cho K vào buổi tối, cũng thường thôi. Tôi dành trọn khoảng thời gian từ sáu giờ rưỡi đến 10 giờ tối cho cô học trò này. Bàn học của chúng tôi là chiếc bàn xếp nhỏ thời sinh viên của K. Bàn loại này chỉ phù hợp cho một người thôi. Vô tình kích thước của chiếc bàn thu hẹp cự ly giữa chúng tôi. Ngồi học theo tư thế xếp bằng, vô tình tựa đùi lên nhau. Vô tình thế thôi. Rồi cứ thế vô tình, hương thơm con gái tăng thêm chiều dài danh sách các mùi hương mà tôi biết được. Nhưng tôi biết mình phải gọi K là chị và còn biết K đã có người yêu nữa. - Chị phải dùng hằng đẳng thức cho bài toán này. - K quên mất rồi, Vũ chép lại cho K nha. K xưng tên nhiều hơn tôi xưng chị. Vậy thì xưng tên nhau cho tiện. Cứ thế cho đến bây giờ, tôi không tài nào gọi K là chị. Đã có lần K vô tình nhận mình là em. Vô tình thôi cũng đủ làm tôi bối rối. Những buổi học như thế trôi qua, chúng tôi gần nhau hơn. Từ đó, bắt đầu nhắn tin tình cảm cho nhau. Một vài tin giữ lại, phải xoá đi nhiều tin đại loại như: "Toi nay K ban, bua sau minh hoc nha", "chuc ngu ngon",… Trong danh bạ điện thoại của K, tôi được đặt tên là "light star", ngược lại tên K trong danh bạ điện thoại của tôi là "dream me". Học trò ơi, tôi biết mà! Tối hôm ấy, tự dưng trời bỗng lạnh, K lấy áo ấm của mình ra bảo tôi mặc về không quên kèm theo câu "phải nhớ giặt cho sạch". Thế đấy, làm phụ huynh kiểu học trò như thế này, bây giờ tôi mới gặp. Gặp rồi mới biết gia sư không chỉ là công việc. Mặc chiếc áo ấm của cô học trò, tôi vui nhiều hơn ấm. Đêm ấy, tôi quên tắt điện. Tất nhiên, tôi không quên nhắn tin cảm ơn chân thành đến dream me. Đó là một đêm êm đềm của rất nhiều đêm phải nhớ. Xin bạn đừng nghi ngờ gì về chuyện chiếc áo này nha. Tôi chỉ ghi lại như một sự hoài niệm mà thôi. Ít ra chuyện này đã làm tôi phải nhớ. Rồi có một đêm, K bảo tôi ở lại phòng trọ. Bạn chớ tò mò về chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Quen lối sống tự do, việc qua đêm nhà bạn bè là chuyện bình thường. Nhưng lần này phải ở lại phòng trọ của một cô gái lại là học trò của tôi, khó khăn đây. Chuyện gì đến sẽ đến, đêm ấy tôi ở lại. Chúng tôi ngồi bên nhau qua lúc bắt đầu của một giấc ngủ. K đã kể cho tôi chuyện tình yêu của mình. K kể về B, người đã giới thiệu tôi cho K. Qua câu chuyện của K kể, tôi cảm nhận được giữa họ đã có những ngày tháng thật hạnh phúc. B là bạn thân của anh K, vì thế hai người quen nhau. Với K, có lẽ đây là mối tình đẹp của thời sinh viên. K mang những tấm hình kỉ niệm của hai người cho tôi xem. Thật lãng mạn, tôi chưa bao giờ có được những phút giây như thế. Họ chia tay nhau vì B không có những phẩm chất như K đã tưởng tượng qua mấy tấm hình B chụp chung với anh trai K. Họ chia tay nhau vì nhiều lí do nữa. Lí do là điều vô lý trong tình yêu, tôi thấy thế. Lí do là đứa con sinh ra từ những chuyện vô lí. Bạn có nghĩ thế không? Đêm rất khuya nhưng câu chuyện của chúng tôi còn dài. K bảo tôi nhận xét về K sau khi tự đánh giá về mình. K nói mình là cô gái đa tình, thích có nhiều bồ, ngoài ông người yêu. Để bảo vệ lối sống đa tình theo kiểu nhiều bồ của mình, K trình bày quan điểm về bồ như một chuyên gia tâm lý học. Đêm đó, tôi đã chép lại bài thơ mà tôi viết cho K. Đã nhiều lần tôi ngồi nghe K tâm sự. K bảo tôi bận rộn như thế chắc là không có thời gian để buồn. Nhưng chính vì thế mà bài thơ đã ra đời:
Ừ thì em rất bận
Thời gian đâu mà buồn
Sao hôm nay bỗng thấy
Vầng trăng đầy cô đơn
Sóng dỗi hờn đẩy cát
Vàng ánh trăng chập chờn
Biển đêm nào cũng thế
Cho tình nhân vai kề
Trước đây em thấy kệ
Giờ đây chạnh lòng ghê
K đọc rồi mỉm cười. Cuộc sống bỗng tươi xinh. Chúng tôi cố gắng kết thúc các đề tài tranh luận để đi ngủ. K treo màng cẩn thận cho tôi. Lúc này, học trò trở thành phụ huynh. K xuống ngủ chung giường với hai người bạn trọ. Đó là đêm cô đơn thứ nhất, tôi ngủ một mình, trước đây vẫn thế… Tôi còn ở lại phòng trọ của K khi nào học đến quá khuya hay khi trời mưa to quá. Đó là những đêm cô đơn tiếp theo.
Thời gian qua đi. Tôi quen với đôi chân trắng và làn da mịn màng của K, mỗi khi K mặc váy. K chăm sóc bản thân rất chu đáo, nhất là làn da. Da K đẹp thật. Có lần K hỏi tôi về điều đó. Lại còn thế nữa, tôi phải cố gắng cho thật tự nhiên để quan sát làn da ấy mà cho một nhận xét thật lòng, rằng đúng là như thế. Nhưng học trò ơi, đừng bắt tôi phải khổ, chịu thua cô luôn…
Do trục trặc về khâu hồ sơ nên K không được đi thi. Mà theo tôi, việc đi thi làm quái gì đến thời gian đóng bảo hiểm xã hội kia chứ. Vậy mà hồ sơ được trả về với lí do đó. Trong khi con đường ôn thi của chúng tôi đang tràn đầy hi vọng. K khóc làm tôi bối rối quá. Vì đây là lần đầu tiên có một cô gái khóc với tôi. Cứ khóc đi, tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc lẳng lặng ngồi cạnh K. Cũng may, lúc đó, có hai đứa em đến rủ đi uống café. Nhiều ngày sau, K vẫn cứ buồn. Tôi có vui gì đâu. Với sự cố này thì K phải đợi đến năm học tiếp theo mới được đi thi. Đành chịu vậy chứ biết làm sao. Chúng tôi hẹn nhau năm sau sẽ tiếp tục. Tôi đã hứa sẽ giúp K hết mình. Từ đó, chúng tôi thành bạn của nhau. Cứ mỗi khi điện thoại tôi nhận tin nhắn: "Vu dang lam gi do? Co ranh xuong K choi", tôi biết K đang buồn. Lẽ nào tôi không xuống.
Sinh nhật của K và tôi cùng vào tháng Sáu, tháng sáu mùa thi, chắc là K sinh ra để đi thi. Trước ngày sinh nhật, tôi mang quà tặng theo yêu cầu là một cuốn sổ để K làm nhật kí. Ừ nên viết ra những gì chưa nói được, như thế sẽ tốt hơn. K bảo sẽ viết nhiều về tôi. K ước sau này được đeo một chiếc nhẫn, mặt nhẫn là ngôi sao màu xanh. Tôi hiểu điều ước ấy. Đêm sinh nhật vui quá. Có nhiều bồ và cả người yêu của K đến dự. Tôi uống khá nhiều bia. K thật hạnh phúc vậy mà lúc nào cũng bảo với tôi là buồn vì tình. Cuộc sống là vậy, bạn nên biết hạnh phúc chứ đừng nên chỉ biết buồn.
Rồi đến lượt tôi sinh nhật. Nếu cứ ở mãi chốn quê nhà tôi chẳng có lấy một tí gì về khái niệm của sinh nhật. Cuộc sống sinh viên, đôi khi, sinh nhật là cách để thay đổi thực đơn ăn uống, đó là vào thời của tôi. Còn các cô, các cậu sinh viên bây giờ qua rồi tô nước rau muống làm canh. Sinh viên bây giờ, nhiều anh chị xài Nokia thuộc seri N chứ không như tôi lúc đó chat, mail còn xa lạ nữa là. Trước khi gặp K, mấy đứa bạn thường tổ chức nhậu tí cho vui nhân ngày sinh nhật của tôi. Đó cũng là lúc, bạn bè ngồi lại với nhau chén tạc chén thù, góp ý cho nhau mà sống tốt. Lần này, K mời tôi xuống phòng K. Mọi người đã chuẩn bị cả: trái cây nhẹ cho vui. Quà sinh nhật cho tôi là một chiếc áo. K bảo tôi mặc thử xem có vừa không. Chẳng có vấn đề gì, chiếc áo mặc rất vừa. Tặng quà cho ai mà bảo tôi mua áo chắc là tôi chịu thua. Nói thế chứ chưa thử làm sao biết. Mấy đứa bạn trên Hoà Khánh lại gọi cho tôi. Cảm ơn ba cô gái, tôi phải về để nhậu, lần sau gặp lại mình đi uống café nha.
Sinh nhật vui ha, được học trò tặng áo…? Một thằng trong đám bạn dội một câu, nổi da gà. Hôm đó, tụi nó tra tấn tôi giữa bao nhiêu là chuyện. Nào là "Mi với học trò thế nào rồi?", "khi nào ra mắt anh em?"… Hết đường quanh co, tôi cũng trình bày cớ sự cho anh em rõ. Sinh nhật tôi như thế.
Tự dưng, K nhận được thông báo là được phép đi thi với điều kiện, sau khi thi phải bổ sung hồ sơ. Chẳng còn mấy ngày nữa. Mọi người động viên K rất nhiều. K xin nghỉ phép để lên chỗ tôi học. Chiếc bàn nhỏ đi vào quá khứ. Cự li đã được thay đổi nhưng chẳng sao cả. Chúng tôi lại là thầy trò của nhau. Tôi dành tất cả thời gian để giúp K ôn tập nhanh hai môn Toán và Hoá. Ngoài ra, K phải ôn lại lí thuyết chuyên ngành nữ hộ sinh. Đó là những ngày vất vả của chúng tôi. Rồi ngày thi cũng đến, tôi đưa K ra bến xe, cầu mong thần may mắn phù hộ cho học trò yêu quí của tôi. Trước khi đi thi, tôi có tủ cho K vài câu, cũng có câu trúng. Nhưng kết quả thi lại không đạt điểm chuẩn. Chỉ có hai tuần để ôn thi cả ba môn thì đành phải chịu thôi chứ biết làm sao. Tất nhiên là K buồn nhiều lắm. Lần này tôi trực tiếp làm công tác tư tưởng cho K. Nỗi buồn đi qua. Năm 2007.
Đại học y dược Huế tổ chức thi tuyển cho sinh viên đã tốt nghiệp trung cấp và đã đi làm. Trường này bao cân từ khâu phát hành hồ sơ đến khâu ra đề thi và chấm điểm. Các giảng viên ở đây có tổ chức luyện thi từ nhiều năm nay. Không phải bàn nhiều, ra Huế luyện thi là quyết định sáng suốt của học trò tôi. K đã phải chuyển công tác để được đi ôn thi. Không phải ai muốn chuyển công tác là chuyển được đâu. Dù sao K vẫn có nhiều may mắn hơn tôi. Tôi dành cho K một khoảng thời gian để giúp K ôn vài điểm cần thiết trước khi cô đi học. Chúc cho K luôn khoẻ và học tốt. Khi nào về nhớ báo tin cho tôi biết. Tôi đã về quê rồi, đã trồng cây trứng cá trước nhà K. Khi nào K về chắc nó lớn lên nhiều lắm. Yên tâm đi, số máy của K làm sao tôi quên được.


26.06.2007

Category: Truyện | Views: 216 | Added by: davudesco | Tags: học trò tôi, dạy kèm, viết cho học trò, gia sư | Rating: 0.0/0
BLOG MỚI

cover
Mã nguồn ơi, phải chăng em cũng thế?

Bài thơ ngẫu hứng khi đang ngồi code một trang web cho họ. Nói code cho nó màu mè thôi chứ chủ yếu tìm tòi và chỉnh sửa theo ý của khách hàng.

cover
Viết cho em tháng sáu

Tháng sáu nay đã lớn/ Em thành cô gái hiền/ Bền thềm ô cửa nhỏ/ Em buông đàn rơi nghiêng.... Bài thơ viết vào ngày 3/6/2020

cover
Tự truyện: Viết cho học trò tôi

Học trò tôi không nhiều, vì tôi chỉ là một gia sư. Gia sư thôi bạn ạ! Có lẽ đó là cái nghiệp của những ai bước chân vào ngành sư phạm. Học sư phạm bây giờ, để kiếm được cho mình một công việc thì thật không đơn giản.

cover
Tự tình quê

"Không có đâu hơn Đại Lộc quê mình, không có đâu bằng tình đất quê hương". Không biết từ bao giờ, câu hát ấy đi vào lòng tôi và khắc sâu dần cùng mỗi bước tôi đi. Người xa quê bao giờ cũng thế, nặng câu thề về ngay mai, ngày mai trở lại.

cover
Hơn nửa chuyến đi xa

Tạm biệt những buổi chiều mưa bay trắng xoá cánh đồng quê.Tạm biệt dòng sông Côn vàng sộm những ngày nước lớn.Tạm biệt bóng dừa nghiêng, chiếc sân vuông rợp mát.

cover
Nhặt

Đây là bài thơ Vũ Đại Hưng viết từ hồi học lớp 11. Thơ viết tay trong một cuốn sổ nhỏ bây giờ thất lạc. Có những bài tâm dắc nhưng không thuộc, bài nào thuộc hoặc còn lưu trữ thì đăng lại để chia sẻ cùng mọi người.